Nguồn gốc của khổ đau chính là bởi người ta không thấy được trạng thái trong suốt, bất sinh bất diệt của tâm. Người ta chỉ thấy tâm sinh diệt, tức những ý tưởng, ý nghĩ, cảm xúc thường luân chuyển mãi trong đầu óc và chấp nó chính là bản thân. Nói cách khác, vì cho rằng những ý nghĩ của mình là đúng, đồng hóa những ý nghĩ ấy là chính mình nên người ta luôn luôn sống trong khổ đau. Họ không hề biết những ý nghĩ ấy hình thành có điều kiện trong quá khứ chứ không phải là chính họ nên mãi trầm luân.
Nguồn gốc của khổ đau chính là bởi người ta không thấy được trạng thái trong suốt, bất sinh bất diệt của tâm. Người ta chỉ thấy tâm sinh diệt, tức những ý tưởng, ý nghĩ, cảm xúc thường luân chuyển mãi trong đầu óc và chấp nó chính là bản thân.
Nói cách khác, vì cho rằng những ý nghĩ của mình là đúng, đồng hóa những ý nghĩ ấy là chính mình nên người ta luôn luôn sống trong khổ đau.